Trong cuốn sách "Đại Nam quấc âm tự vị" (1895) của Huình Tịnh Paulus Của, giải thích cho câu ca dao này là: “Tiếng ăn mày chúc cho chủ bố thí sang giàu có dư”. Câu ca dao này có vẻ là một cách hài hước để mô tả sự "há mồm" của những người ăn xin, và cũng có thể là một biểu hiện của lòng chủ động, khao khát được hưởng thụ cuộc sống giàu có, sung túc.